Tôi sinh trưởng ở
một tỉnh miền Bắc, vào quân đội, ra
chiến trường nhưng không tham gia đơn vị
chiến đấu mà ở đơn vị hậu cần. Vì vậy
tôi chưa hề bắn súng vào bất kỳ ai. Tuy
nhiên, trong một đợt ném bom của không
quân Mỹ tôi bị thương, không nặng lắm,
được đi điều trị, khi trở lại đơn vị thì
miền Nam đã giải phóng. Tóm lại, cuộc
sống của tôi cũng bình thường như nhiều
người khác. Vào mấy năm gần đây, gia
đình tôi nằm trong diện phải giải phóng
mặt bằng. Nói thế chắc các bạn biết rồi.
Tôi gia nhập vào nhóm những người được
gọi là dân oan, thường xuyên đến trước
cổng cơ quan nhà nước đòi giải quyết
quyền lợi mà chưa biết đến bao giờ mới
xong.
Ở vườn hoa Mai
Xuân Thưởng, tôi làm quen với nhiều
người dân oan khác, tìm hiểu hoàn cảnh
của họ. Hóa ra không phải chỉ có gia
đình tôi, quê tôi đang bị nhà nước cướp
đất mà khắp nơi trong nước đang diễn ra
tình trạng cướp đất, ngày càng tàn khốc,
ngày càng trắng trợn. Tôi cùng với nhân
dân bị oan khuất bắt đầu đấu tranh, giúp
đỡ lẫn nhau trong cơn hoạn nạn. Thế rồi
những người bạn dân oan của tôi hướng
dẫn tôi sử dụng mạng vi tính. Cả một
chân trời thông tin ào đến với tôi. Từ
mạng, tôi biết có nhiều người đang đấu
tranh đòi quyền dân chủ, tự do cho đất
nước. Cuộc đấu tranh của dân oan được
các bạn ở hải ngoại ủng hộ trên mạng.
Quả thật chúng tôi rất mừng. Tôi còn
biết thêm nhiều bạn trước đây đã vượt
biển, chịu bao sóng gió, nguy hiểm để
đến được một nước nào đó. Đến nay những
người ấy đếu thành đạt, sống ở nước
ngoài mà vẫn đau đáu nhìn về quê hương.
Nhiều bạn lên tiếng đòi dân chủ cho nhân
dân, tự do cho tổ quốc. Tuy nhiên, đọc
thông tin trên mạng có một số bạn, nhiều
người gọi là "chống cộng quá khích" tôi
rất lấy làm tiếc. Tôi nghĩ tâm nguyện
của các bạn chống cộng quá khích chỉ
muốn mang lại những điều tốt đẹp cho đất
nước chứ không hề định cản trở cuộc đấu
tranh của nhân dân. Nhưng các bạn nóng
lòng sốt ruột, đặt ra những yêu cầu "quá
khích", nếu ai không đồng ý thì các bạn
tập trung "ném đá" dữ dội, vô hình trung
làm hại nhiều người tích cực đang đứng
trong mũi nhọn của cuộc đấu tranh.
Có một lần vào
Huế, tôi nói chuyện với một người lái xe
ôm. Tôi hỏi: Trước năm 75 anh làm nghề
gì? Trả lời: Tôi đi lính ngụy! Tôi nói:
Anh không nên nói thế, phải nói là gia
nhập quân lực Việt Nam cộng hòa oai
hùng. Oai hùng chứ không anh hùng. Một
quân đội vứt súng chạy như vịt thì không
thể gọi là anh hùng, tuy trong đó cũng
có những người đáng gọi là anh hùng. Mà
tại sao các anh lại vứt súng bỏ chạy
thế? Trả lời: Vì chỉ huy chạy hết rồi
còn đâu! Tôi nói: Không nói thế được
đâu, nếu chỉ huy chạy thì sao anh không
lên nắm quyền chỉ huy để tiếp tục chiến
đấu? Phải xử bắn tại chỗ những tên chỉ
huy hèn nhát, rồi vừa chiến đấu vừa binh
vận, thuyết phục chúng tôi trở về bảo vệ
đồng bào miền Nam mới phải chứ? Đến đây
thì người cựu binh quân lực Việt Nam
cộng hòa im bặt, không trả lời được nữa.
Tôi hỏi tiếp: Anh có là sĩ quan không?
Trả lời: Sĩ quan cấp thấp. Lại hỏi: Thế
tại sao năm 75 anh không rút súng tự xử
để bảo vệ lý tưởng? Lại im lặng.
Tôi hỏi tiếp: Các
anh có biết vì sao mình thua không? Trả
lời: Vì các anh giỏi hơn! Tôi nói: Không
phải, anh nhầm lớn, chúng tôi không giỏi
hơn các anh. Tôi là một cựu chiến binh
miền Bắc, được đảng và nhà nước đào tạo,
giáo dục, khi vào miền Nam tôi thấy
trình độ chung của chúng tôi kém các anh
nhiều. Các anh có học hơn, sống với nhau
có tình, ứng xử rất có văn hóa. Chẳng
hạn khi vào thành phố hỏi đường, anh em
miền Nam chỉ đường nhiệt tình, vui vẻ,
dễ mến, mặc dù lúc đầu chúng tôi khó
chịu vì có anh để tóc dài. Lại trả lời:
Vì bên giải phóng được viện trợ nhiều
súng đạn hơn! Tôi nói: Anh lại nhầm, lúc
ở chiến trường chúng tôi không nhiều
súng đạn hơn các anh. Lại trả lời: Vì
miền Nam bị Mỹ bỏ rơi, còn miền Bắc được
Liên Xô, Trung Cộng chi viện. Tôi nói:
Anh vẫn nhầm, thế anh có biết năm 1972
tổng thống Nixon sang thăm Trung Quốc,
báo Nhân dân ở Hà Nội đăng bài xã luận
cho rằng bị phản bội không? Năm 1972
Trung cộng bắt tay với Mỹ, bỏ rơi Việt
Nam. Nói bị bỏ rơi thì chính miền Bắc
mới là người bị bỏ rơi. Tôi nói thêm:
Khi QĐND Việt Nam tiến đến Xuân Lộc, anh
có biết là các chiến sĩ quân lực VNCH đã
chiến đấu kiên cường tới mức QĐND VN
phải né tránh đi vòng đường khác không?
Điều đó nói lên rằng một bộ phận quân
lực VNCH (đáng tiếc cho các bạn, chỉ có
một bộ phận chứ không phải là toàn quân)
đã chiến đấu xứng đáng là người lính
trên chiến trường. Nếu toàn thể quân lực
VNCH chiến đấu như thế thì hôm nay các
bạn không phải hối hận, những người như
chúng tôi không phải lấy làm tiếc cho
các bạn, cũng là cho chính chúng tôi. Tổ
quốc Việt Nam cũng khác chứ không phải
như hôm nay!
Nhiều khi tôi tự
hỏi: Vì sao quân lực VNCH lại thua trận
và sụp đổ hoàn toàn được nhỉ? Khi người
Mỹ rút quân, đã để lại cho miền Nam một
số lượng vũ khí khổng lồ, rất hiện đại.
Chẳng hạn, theo đài Sài Gòn lúc ấy,
không quân VNCH đúng thứ ba trên thế
giới về số lượng. QĐND VN không được
viện trợ khẩn cấp, chỉ dùng những thứ đã
được viện trợ từ trước, tức là không hơn
gì về vũ khí. Ngày hôm nay rất nhiều bạn
cựu chiến binh quân lực VNCH đổ lỗi cho
việc thiếu vũ khí, rồi bị Mỹ bỏ rơi...
tôi thấy không thuyết phục.
Nếu không
chỉ đúng nguyên nhân của thất bại thì
các bạn không rút được kinh nghiệm và sẽ
lại tiếp tục thất bại thôi.
Vậy vì sao quân
lực VNCH thất bại, nói rộng hơn vì sao
chính quyền VNCH thất bại?
Chính quyền VNCH
thất bại vì thiếu yếu tố căn bản quyết
định sự tồn tại của nó, cũng là yếu tố
quyết định thắng bại của mọi cuộc chiến
tranh: yếu tố nhân dân. Bây giờ các bạn
thử nhìn lại cuộc chiến từ đầu. Vừa lên
làm tổng thống VNCH ông Ngô Đình Diệm đã
hô hào "Bắc tiến". Thậm chí nhà thơ Vũ
Hoàng Chương còn làm thơ cổ vũ: Hẹn một
ngày mai về cố đô / Lưỡi lê no máu rửa
Tây hồ... Sau đó ông Diệm tung nhiều
toán gián điệp biệt kích ra miền Bắc
nhằm gây dựng lực lượng. Nhưng tất cả
các toán gián điệp biệt kích đều bị bắt,
không một toán nào đứng chân trên miền
Bắc được. Thậm chí công an miền Bắc còn
lập chuyên án, tổ chức bắt giữ các toán
mới thâm nhập để thụ vũ khí, vật
dụng...Ngược lại, nhiều tốp cán bộ miền
Bắc trở vào Nam, xây dựng các khu căn cứ
để nhận vũ khí từ ngoài Bắc chuyển vào,
phát động chiến tranh du kích. Tại sao
Tổng thống Ngô Đình Diệm thất bại trong
việc thâm nhập miền Bắc mà Chủ tịch Hồ
Chí Minh lại thắng lợi trong việc cử cán
bộ thâm nhập miền Nam. Đấy là vì Chủ
tịch Hồ Chí Minh khai thác tốt yếu tố
nhân dân. Đất nước nào thì nhân dân cũng
là tập thể có nhiều thành phần. Có bộ
phận nhân dân luôn ủng hộ chính quyền,
có bộ phận khác thì chống chính quyền,
và có bộ phận chỉ biết làm ăn, không
tham gia vào các phong trào chính trị.
Chủ tịch Hồ Chí Minh và đảng cộng sản đã
khai thác sự ủng hộ của bộ phận nhân dân
ủng hộ ông ngay tại miền Nam, vì vậy tạo
dựng được các căn cứ để chuyển quân từ
Bắc vào Nam tiến công đánh đổ chính
quyền VNCH. Vào đầu năm 1975 QĐND VN có
thể đưa xe tăng tiến vào các thành phố
lớn ở miền Nam. Thế xăng ở đâu để cấp
cho xe tăng? Các bạn cứ hình dung công
binh miền Bắc đã lắp đặt đường ống dẫn
xăng dầu vào sâu trong đất miền Nam, áp
sát ngay các thành phố. Vì sao công binh
miền Bắc làm được điều đó? Vẫn là yếu tố
nhân dân. Không có nhân dân, QĐND VN
không đủ hậu cần cho cuộc tiến công,
đương nhiên sẽ không có cái ngày
30/4/1975. Suôt cả cuộc chiến, quân lực
VNCH có thể tấn công vào Căm-pu-chia,
sang Lào nhưng chưa bao giờ tấn công ra
miền Bắc. Vì sao vậy? Nếu tiến công ra
Bắc để ngăn chặn chiến tranh từ gốc của
nó thì sao? Các tướng lĩnh quân lực VNCH
cho rằng quân miền Bắc xuất phát từ
Căm-pu-chia tiến vào miền Nam nên tấn
công sang để ngăn chặn từ xa, thế thì
tại sao không tấn công tận gốc là miền
Bắc? Lý do đơn giản vì nếu đổ quân ra
Bắc thì chắc chắn thất bại. Kinh nghiệm
cho thấy ngay việc tung các toán gián
điệp biệt kích ra cũng không thành công,
lấy cơ sở nào để nói tiến ra Bắc thắng
lợi. Chúng ta lại thấy yếu tố nhân dân
quyết định thắng bại trong cuộc chiến.
Tôi có thể nói thêm: Tháng 4/1975, khi
quân giải phóng tiến vào, người dân ở
thành phố miền Trung bỏ chạy về phía
Nam. Nếu giả định không phải là quân
giải phóng tiến vào Nam mà là quân lực
VNCH tiến ra Bắc thi cái gì sẽ xẩy ra?
Chắc chắn nhân dân miền Bắc sẽ tiến hành
chiến tranh du kích tại những vùng quân
lực VNCH chiếm được. Nhân dân sẽ không
bỏ chạy đâu, đó chính là nét khác biệt
với tình hình ở miền Nam.
Sau ngày
30/4/1975, chính quyền cộng sản bắt đầu
thực hiện các chính sách cải tạo xã hội.
Bản chất các chính sách này là sai,
không phù hợp với tiến trình phát triển
của nhân loại. Nền kinh tế xuống dốc làm
nhân dân cả nước sống trong đau khổ
triền miên. Chính sách đổi mới nửa vời
tuy có làm đời sống thay đổi chút ít
nhựng Việt Nam vẫn ngày càng tụt hậu so
với các nước láng giềng. Đến lúc toàn
khối XHCN Đông Âu sụp đổ thì đảng cộng
sản Việt Nam mất chỗ dựa chính trị, bí
bách phải bám vào Trung Quốc. Đây là chỉ
dấu cho chúng ta biết các nhóm lợi ích
điều khiển đảng cộng sản đã tách khỏi
nhân dân. Kể từ đó các nhóm lợi ích
giành giật nhau quyền lãnh đạo, chà đạp
lên toàn thể nhân dân, vơ vét biến của
chung thành của riêng nhóm lợi ích. Biểu
hiện bề mặt của chuyện này là các chính
sách cướp đất, rửa vàng... Nhóm lợi ích
đã trở thành giặc nội xâm tàn bạo nhất
trong lịch sử 4000 năm dựng nước của dân
tộc ta. Có áp bức thì có đấu tranh. Nhân
dân bị áp bức nhiều tỉnh thành đấu
tranh, nổi bật nhất là chống cướp đất.
Cuộc đấu tranh của nhân dân, đặc biệt là
dân oan toàn quốc đã và đang thức tỉnh
ngay cả những đảng viên cộng sản lão
thành, có nhiều năm cống hiến cho đảng.
Đây là cuộc đấu tranh mà một bên là các
nhóm lợi ích trong đảng cộng sản Việt
Nam, một bên là toàn thể nhân dân Việt
Nam, trong
đó có cả các đảng viên trung kiên của
đảng. Chúng ta cần đoàn kết toàn
bộ những người yêu nước, yêu nhân dân,
không kể đến quá khứ của họ. Những đảng
viên "trung kiên", "chân chính" của đảng
cộng sản, nếu đứng về phía nhân dân thì
cần được hoan nghênh, ủng hộ. Không nên
đề ra những yêu cầu quá khích cho bất cứ
ai, nhằm đoàn kết rộng rãi nhất với mọi
người. Chúng ta đấu tranh không phải để
"xả giận" cho thất bại trước đây, không
phải để "trả thù" kẻ áp bức chúng ta,
cho dù những kẻ áp bức ấy thực sự mất
hết tính người. Chúng ta đấu tranh nhằm
xây dựng một xã hội dân sự trên nước
Việt Nam này, ở đó ai cũng được tự do,
bình đẳng trước pháp luật, được quyền
sống và mưu cầu hạnh phúc.
Tôi có lúc đã
ngưỡng mộ, thán phục một số người chống
cộng như Nguyễn Khoa Nam, Lý Tống...
Nghe tin Lý Tống cưỡi lên máy bay, rải
truyền đơn giữa Sài Gòn tôi hết sức thán
phục. Đấy là hành động anh hùng giữa đời
thường. Nhưng khi nghe chuyện Lý Tống xả
thuốc mê vào ca sĩ Việt cộng trên sân
khấu thì hình ảnh Lý Tống đã chết trong
tôi. Lý Tống anh hùng đã trở thành Lý
Tống côn đồ, vô văn hóa. Người ta không
thể chống bọn vô văn hóa bằng hành động
vô văn hóa, thiểu năng trí tuệ. Nhiều
trang mạng ở nước ngoài dùng những từ
ngữ như "bưng bô cộng sản" tự làm xấu đi
hình ảnh những anh hùng chống cộng trong
mắt tôi (ăn nói kiểu gì mà... mất vệ
sinh thế?). Vậy thật ra các bạn là ai?
Các bạn là những người anh hùng lỡ vận
muốn cứu nhân dân đang chìm trong ách
thống trị tàn bạo của nhóm lợi ích trong
đảng cộng sản hay các bạn chỉ là đám đầu
gấu bị mất quyền lợi muốn chiếm lại vị
trí ăn trên ngồi trốc trước kia? Các cụ
ta dạy: Người thanh ăn nói cũng
thanh, các bạn hãy tỏ ra là những
người hơn hẳn về văn hóa, có đũng khí,
thông minh nhưng chưa gặp vận. Bây giờ
là lúc vận nước đang đến, các bạn hãy
dùng kinh nghiệm, khả năng của mình để
giúp nhân dân vượt qua cơn bĩ cực, tên
tuổi các bạn sẽ được người sau mãi mãi
nhớ đến, biết ơn.
Tôi nhớ đến đêm
23/4/2012. Đấy là đêm mà nhiều anh em
chúng tôi đã đến cánh đồng huyện Văn
Giang, Hưng Yên, cùng nhân dân đốt lửa
chờ đám giặc nội xâm đến cướp đất. Có
người ở ngay trên cánh đồng với nhân
dân, có nhóm "phục kích" ở xã bên, nếu
giặc nội xâm cướp đất ban đêm thì sẽ chi
viện nhân dân bằng đòn đánh úp từ phía
sau lưng chúng. Chúng tôi là cựu chiến
binh, có người là biệt động mà. Rồi
chúng tôi bàn đi bàn lại: Có dùng vũ khí
chống cưỡng chế hay không? Vì là các cựu
chiến binh, nếu cần vũ khí thì chúng tôi
sẽ có vũ khí. Nếu dùng vũ khí nghĩa là
có người chết, nghĩa là sẽ có đàn áp
khốc liệt, phần thiệt sẽ thuộc về nhân
dân. Đến tận lúc trời mờ sáng mới đi đến
quyết định: Đấu tranh hợp pháp, bảo toàn
sinh mạng cho cả hai bên, bên bị cưỡng
chế và bên đi cưỡng chế. Cần phải tận
dụng tất cả tiếng nói của nhân dân, của
các đảng viên cộng sản còn lương tri để
chặn bàn tay tội ác của nhóm lợi ích tại
Văn Giang. Để xây dựng một xã hội dân sự
lành mạnh, chúng ta phải học theo cụ
Nguyễn Trãi: Dùng đại nghĩa thắng
hung tàn, Lấy chí nhân để thay cường
bạo.
Đất nước đang
trong những năm tháng khó khăn, rất cần
sự hỗ trợ từ nhiều phía, và tôi tin các
bạn là những người đại nghĩa, chí nhân,
sẽ có phương thức hiệu quả giúp nhân dân
trong lúc khó khăn này
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment