Thursday, June 18, 2009

Bầu Thắng: “Cuộc đời tôi có hai lần khóc theo ông Calisto"


TT- Đội tuyển bóng đá VN vô địch Đông Nam Á, người thầy dẫn dắt đội tuyển - Henrique Calisto - trở thành nhân vật được đặc biệt yêu mến. Những lời ngợi ca, những ghi nhận, những phần thưởng...

Trong cuộc hành trình tám năm đi vào lịch sử bóng đá VN, Calisto có thật nhiều chuyện vui buồn. Năm mới, ông ngồi lại với phóng viên Tuổi Trẻ và kể những chuyện bây giờ mới kể...

Hà Nội, một đêm đầu tháng 9-1998, có một người đàn ông đi lang thang vô định, đầu óc trống rỗng sau khi uống cạn chén đắng của Sasi Kuma đem đến, đó là cú ghi bàn bằng vai đưa Singapore đoạt Cúp Tiger ngay tại sân Hàng Đẫy. Nhưng thay vì than khóc, người đàn ông ấy nung nấu một suy nghĩ: Sao mình không góp một tay giúp bóng đá VN phát triển? Đó là Võ Quốc Thắng - ông chủ của thương hiệu Gạch Đồng Tâm.

Cuộc tìm kiếm “Gia Cát”

Nghĩ là làm. Nhưng bắt đầu làm từ đâu bây giờ? Trong tay Thắng lúc ấy chỉ có một đội bóng phong trào đúng nghĩa, nhằm mục đích để anh em trong công ty chơi cho khỏe và gắn bó tình cảm với nhau, còn đội bóng của quê hương Long An thì đang sống dở chết dở ở giải hạng nhất. Nói về chuyện sản xuất gạch, xây dựng thương hiệu thì được chứ bắt tay xây dựng một đội bóng cho ra hồn thì Thắng là một người ngoại đạo. Phải đi tìm một “Gia Cát” ở bên ngoài thôi. Thắng tự nhủ như thế.

Và thế là trong những chuyến đi công tác sang châu Âu để tìm đối tác làm ăn, anh đều tranh thủ đi thăm các CLB bóng đá nổi tiếng. Sau những cuộc thương thảo làm ăn, lúc trà dư tửu hậu, anh đều ngỏ lời với các đối tác về ước mơ làm một đội bóng cho ra hồn của mình.

Mãi đến cuối năm 1999, một đối tác của Thắng từ Tây Ban Nha điện thoại sang và cho biết có quen với một chuyên gia bóng đá rất giỏi và có uy tín ở Bồ Đào Nha. Tên ông ấy là Henrique Calisto. Có được số điện thoại, Thắng lập tức liên lạc ngay và hẹn một cuộc gặp gỡ ngay tại đất Bồ. Ở chuyến gặp gỡ đầu tiên ấy, sau khi nghe ước nguyện của Thắng, ông Calisto dẫn doanh nhân trẻ này đi tham quan một loạt CLB. Nơi đầu tiên ông đưa Thắng đến là CLB Sporting Lisbon hùng mạnh.

Ông hỏi: “Anh muốn làm một đội bóng cỡ thế này không?”. Thắng lắc đầu bảo: “Quá sức tưởng tượng của tôi”. Tiếp đến, ông đưa thắng đến một CLB hạng nhì của Bồ Đào Nha. Sau khi tham quan, Thắng cũng bảo “quá sức của tôi”. Tiếp nữa là đến một CLB hạng ba và ở đấy Thắng gật gù: “Cỡ này thì vừa sức của tôi”. Ông Calisto cười bảo: “Nếu như thế này mà anh cũng lắc đầu thì tôi sẽ khuyên anh đừng làm bóng đá”!

Cái tối thiểu của một CLB bóng đá là cần những gì, ông Calisto trao đổi cặn kẽ với Thắng. Trở về VN, anh bắt tay ngay vào công việc, đó là bàn bạc với Sở TDTT và lãnh đạo tỉnh Long An. Có đội bóng, có quy hoạch xây dựng khu thể thao tại Bến Lức (dĩ nhiên là mới trên giấy), Thắng chính thức mời ông Calisto sang VN tham quan.

Đầu tiên, ông chưa nhận lời sang hẳn bởi còn phải thu xếp công việc. Bởi ở Bồ Đào Nha, ông không phải là người thiếu việc khi là đồng sáng lập hội đồng HLV Bồ Đào Nha, giữ chức chủ tịch hội đồng này trong năm năm. Đồng thời Calisto cũng đang là nghị sĩ của thành phố Matoinhos, nghị sĩ Quốc hội Bồ Đào Nha. Nhưng cuối cùng ông nghị Calisto cũng bị thuyết phục bởi tấm lòng của Võ Quốc Thắng, chấp nhận sang dẫn dắt đội Đồng Tâm Long An vào cuối năm 2000 để dự giải hạng nhất năm 2001-2002.

Nhờ đâu ông Calisto chấp nhận quay lại tuyển VN?

Calisto đến và giúp Đồng Tâm Long An gặt hái vô số chiến tích. Cũng chính vì cách điều binh khiển tướng quá tài tình của ông mà năm 2002 VFF (Liên đoàn Bóng đá VN) đã mời ông ngồi vào ghế HLV trưởng tuyển VN dự Tiger Cup 2002. Đó là năm giao thời của bóng đá VN, khi thế hệ vàng đã đi qua mà lực lượng kế thừa vẫn còn mờ mịt. Năm ấy, không ai tin tuyển VN sẽ có được huy chương. Chính vì vậy, chiếc huy chương đồng có được sau trận thắng Malaysia ở trận tranh hạng ba được xem là thành công.

Đặc biệt, thành công lớn hơn nữa là ông đã làm cho cả làng bóng nể phục với khả năng phát hiện “ngọc trong đá”, đưa những Tài Em, Trường Giang, Xuân Thành từ chỗ vô danh thành hảo thủ hàng đầu bóng đá VN.

Với những gì đã làm được, ai cũng nghĩ Calisto sẽ tiếp tục tái ký hợp đồng để dẫn dắt tuyển Olympic dự SEA Games 2003. Mọi chuyện có vẻ suôn sẻ khi hai đặc phái viên của VFF lúc ấy là Trần Văn Mui và Nguyễn Sỹ Hiển đã lặn lội xuống Long An thương thảo với ông. Yêu cầu của Calisto lúc ấy là phải tăng lương, dù chỉ là thêm 1 USD để ghi nhận công lao của ông ở Tiger Cup 2002. Nhưng cuối cùng VFF đã lắc đầu và chuyển sang Alfred Riedl.

Việc từ chối không làm ông sốc mà chính cách từ chối mới là chuyện đáng nói: chỉ một bản fax lạnh lùng gửi vào CLB ĐTLA! Bầu Thắng kể: “Cuộc đời tôi có hai lần khóc theo ông Calisto. Lần đầu tiên chính là khi nhận bản fax từ chối tái ký hợp đồng của VFF. Ngay đêm ấy tôi và ông cùng ngồi uống bia. Tôi khóc, xin lỗi ông về chuyện đó và tha thiết mong ông quên đi tất cả để về lại với đội ĐTLA. Còn lần khóc thứ hai là đêm 28-12-2008”. Bầu Thắng đã có những đêm gần như thức trắng với ông Calisto để tâm sự, khuyên ông chấp nhận quay lại.

Bầu Thắng sau khi tiếp xúc với các lãnh đạo VFF hiện tại như ông Hỷ, ông Dũng và ông Tuấn đã biết được chuyến này thật lòng thật dạ. Thế là ông bỏ công thuyết phục mấy đêm liền. Ban đầu ông Calisto chỉ cười cười nhưng lắc đầu tỏ ra dứt khoát. Chiêu cuối cùng mà bầu Thắng tung ra là: “Nếu đất nước Bồ Đào Nha có viện trợ cho VN cả trăm triệu đôla cũng chẳng ai nhớ. Nhưng nếu ông làm cho đội tuyển VN thành công, hàng chục triệu người dân VN sẽ rất yêu quý đất nước Bồ Đào Nha. Không có điều gì quảng bá đất nước tốt bằng điều đó”.

Henrique Calisto đã mềm lòng và gật đầu đồng ý quay lại với tuyển VN để chuẩn bị cho AFF Cup 2008.

Cam kết làm bóng đá sạch
Hai nguyên tắc vàng mà ông Calisto và bầu Thắng “ngoéo tay” cam kết khi hợp tác với nhau là: 1 - Phải tôn trọng nhau, không giẫm chân nhau trong công việc. Ông Calisto từng tâm sự: “Ở bóng đá VN, tôi thấy có nhiều ông chủ ưa xen vào công việc chuyên môn của HLV”. 2 - Dù đội bóng rớt hạng cũng chấp nhận, nhưng móc ngoặc thì cương quyết không. Nhờ đó, ĐTLA là đội bóng duy nhất ở VN chưa hề bị điều tiếng gì về chuyện tiêu cực.

Bầu Thắng kể: “Có một năm, lãnh đạo địa phương mà tôi có dự án làm ăn đã ngỏ lời đề nghị ĐTLA “thả” cho đội bóng tỉnh nhà một trận vì đang có nguy cơ rớt hạng. Nếu tôi không vững, ngỏ lời với Calisto về điều đó thì lập tức ông xách vali về nước ngay”.

HUY THỌ

No comments: